CPC – CRUSH THANH XUÂN
Ba mùa chân bước, nghìn vạn tình yêu đong đầy
Xin chào mọi người
CLB Dược Lâm Sàng vậy mà đã tròn 3 tuổi rồi, thời gian trôi nhanh quá, kể cả người đang viết những dòng này đây, từ một con nhỏ sinh viên lơ ngơ giờ cũng đã đi làm nơi đất khách quê người. Nhân cái dịp đặc biệt này, chị xin chia sẻ một chút suy nghĩ và trải nghiệm của bản thân trong thời gian tại đại gia đình dược lâm sàng nhé.
Vốn định viết một bài theo đúng tính cách bề nổi của bản thân, thật vui tươi nhí nhảnh con cá cảnh các kiểu nhưng mà vậy thì ảnh hưởng phong thái “chị đại” quá nên đành chuyển hướng sang phong cách đằm thắm và sâu sắc này vậy.
Gửi CPC – crush thanh xuân
Chắc hẳn ai học dược cũng mong muốn bản thân mình trở thành một hình tượng dược sĩ tiêu biểu, nắm vanh vách liều dùng cách dùng các loại thuốc, chăm lo sức khỏe cho người nhà, khoác chiếc áo blouse trắng oai phong đi lại trong bệnh viện. Nhưng càng học càng thấy ước mơ đó xa vời tầm tay, đúng không. Thì ra dược rộng hơn thế nhiều, nhấn chìm chúng ta trong biển kiến thức mênh mông với số lượng chuyên ngành lớn lại cách biệt nhau rất nhiều. Chị cũng vậy, và cám ơn CPC đã đưa chị đi đúng trên con đường phù hợp với mình.
Tình yêu đối với CPC không phải là tình yêu sét đánh – love at first sight mà là sự vun đắp qua một quãng thời gian dài gắn bó. Chị vẫn nhớ như in cảm giác lần đầu tiên tiếp xúc với CLB vào 3 năm trước. Lúc đó chị đang còn là một con bé sinh viên năm 3 lơ mơ ngờ ngệch chỉ biết đến dược lâm sàng qua mặt chữ và còn chưa xác định được niềm đam mê của bản thân. Dù biết buổi sinh hoạt đầu tiên đó sẽ có tuyển thành viên nhưng chị chẳng hề chuẩn bị gì cả vì vốn có mặn mà gì đâu. Tuy nhiên, buổi sinh hoạt đầu tiên đó lại hết sức ấn tượng, các anh chị khóa trên thực sự quá siêu, giỏi và ngầu hết sức. Ôi, lúc đó mới loay hoay đem sách vở ra ôn nhằm vớt vát tí kiến thức trong thời gian chờ đến lượt mình phỏng vấn. Đời không như là phim nên kết quả không quá bất ngờ gì khi chị rớt. Chị không trở thành thành viên của CLB nhưng vẫn cố gắng tham gia các buổi sinh hoạt chuyên đề đầy đủ.
Trở thành thành viên của CLB vừa là cơ duyên, vừa là cơ hội mà chị nắm lấy. Có một câu nói mà chị rất thích “You miss 100% of the shots you don’t take”. Vậy nên các em đừng để bất cứ cơ hội nào trôi qua tầm tay nhé.
Chị hoạt động trong CLB đầu tiên với tư cách thành viên ban kĩ thuật, kiêm luôn trưởng ban vì ban này không có ai nữa hết. Và vì CLB rất neo người nên kiêm luôn thành viên ban nội dung, ban phong trào gì luôn, hoạt động một cách rất tự phát và thiếu kế hoạch cũng như định hướng lâu dài. Trải qua quãng thời gian khó khăn như vậy, nên khi nhìn thấy CLB phát triển như ngày hôm nay, chị cảm thấy cực kì hạnh phúc và tự hào.
Sự trưởng thành của CLB đi cùng với sự trưởng thành cả về suy nghĩ, kĩ năng và kiến thức chuyên môn của chị. Cám ơn CLB đã là một mái nhà, một người thầy, một người bạn đồng hành trong suốt nửa sau của quãng đời sinh viên tươi đẹp ngắn ngủi.
Chị nhớ những lúc chúng ta thức đêm đọc tài liệu, thử sức mình từ tài liệu tiếng Việt đơn giản đến những nghiên cứu bằng tiếng Anh dài và khó nhằn tưởng chừng như chẳng bao giờ đụng đến. Rồi chúng ta lại học cách truyền tải những mớ kiến thức khô khan đó, thành những bài thuyết trình đẹp, sinh động và dễ hiểu đến người nghe. Không ai tự dưng trở thành chuyên gia cả, tất cả đều được gây dựng trên mồ hôi và công sức. Vậy nên các em dược 2 dược 3 hãy từ từ làm quen, đừng nản lòng nhé.
Chị cũng nhớ cảm giác hồi hộp của những lần đầu tiên thuyết trình, lo lắng mình quên bài, lo lắng mình thuyết trình khó hiểu. Thuyết trình không phải thế mạnh của chị, nếu không sinh hoạt trong CLB, chị có lẽ sẽ chẳng bao giờ học được cách thuyết trình, bởi chúng ta thường né tránh những gì mà chúng ta không giỏi. Chị bị chê thuyết trình buồn ngủ không ít lần, dù bây giờ cũng không hẳn là thuyết trình hay, nhưng đã khá hơn xưa rất nhiều.
Rồi chúng ta bất chấp trời nắng nóng hay những đêm khuya đói bụng tất bật chuẩn bị cho các hoạt động của CLB. Cùng nhau cân nhắc từng đồng chi tiêu vì CLB nghèo lắm không có tiền. Và những hoạt động lớn diễn ra trong sự liều lĩnh và nỗi lo nhưng chúng ta đã làm rất tốt, rất thành công nhờ sự cố gắng hoàn thành tuyệt vời của cả tập thể.
CLB đã cho chị cơ hội trải qua những trải nghiệm độc nhất không thể tìm thấy ở nơi nào khác nữa.
Bản thân chị trong ban chủ nhiệm, không phải là người giỏi chuyên môn nhất, không phải là người giỏi lãnh đạo nhất, cũng không phải là người chăm sóc chu toàn nhất luôn, nên chị tự nghĩ mình có lẽ là chất kết nối giữa các thành viên ban chủ nhiệm, như một enzyme xúc tác, dù nhỏ nhưng có thể đem lại kết quả to lớn. Cũng có lúc chị cảm thấy rất stress, có một đoạn thời gian chị buông xuôi và không còn mặn mà các hoạt động của CLB. Nhân hôm nay, xin gửi lời xin lỗi muộn màng đến với mọi người. Thực sự lúc đó chị cảm thấy rất mơ hồ, cảm xúc bản thân không ổn định, không rõ vai trò của mình, không rõ năng lực của bản thân. Nhưng sau đó vì cảm thấy hổ thẹn với sự cố gắng của mọi người, nếu mình bỏ cuộc chẳng phải đáng xấu hổ và chê trách lắm hay sao. Chính CLB, và 2 người bạn đồng hành không thể thiếu của chị (cám ơn 2 tình yêu xinh đẹp của Quỳnh rất nhiều) đã tiếp cho chị động lực bước tiếp trên con đường này.
CLB trưởng thành như ngày hôm nay không thể không nhắc đến sự nâng đỡ tận tình của các thầy cô trong bộ môn. Các thầy cô không chỉ truyền thụ kiến thức, mà còn truyền cho bọn em một thứ to lớn hơn, là niềm tin rằng bọn em có thể làm được, mà sự kiểm chứng rõ ràng nhất, chính là 2 hoạt động lớn trong năm học vừa qua của CLB.
Các buổi sinh hoạt chuyên đề của CLB đang ngày càng chuyên nghiệp hơn, bài bản hơn. Các bài dịch cũng không còn lẻ tẻ mà được tổ chức có hệ thống hơn, thành một tờ tạp chí riêng của CLB. Chúng ta cũng có trang web riêng, đơn giản nhưng chuyên nghiệp và đậm chất CPC.
Ở nơi phương xa này, nhìn những hình ảnh hoạt động của CLB, chị chỉ muốn bay về ngay, để cùng làm với mọi người, cùng nhau xây dựng CLB. Nhưng đồng thời chị cũng biết là chị ra trường rồi, bây giờ là lúc để BCN mới dẫn dắt và phát huy CLB, các em rất giỏi và đang làm rất tốt, một tổ chức tuyệt vời hơn bọn chị năm xưa rất nhiều. Cám ơn các em đã luôn làm chị cảm thấy tự hào và hãnh diện vì CLB.
Ba mùa chân bước, nghìn vạn tình yêu đong đầy. Có quá nhiều thứ nhỏ nhặt và chi tiết để có thể nói ra hết trong bức thư này. CPC chính là crush thanh xuân của chị, nơi chị để vào rất nhiều cố gắng, ngàn vạn tin tưởng, là nơi chị tìm thấy đam mê và mong ước của bản thân, là nơi cho đi và nhận lại những tình cảm đáng giá nhất thời tuổi trẻ.
Có một cuốn sách đã viết thế này, “Thật khó để có thể tìm ra thứ khiến chúng ta hết lòng. Thế nên, một khi đã tìm thấy rồi, đã lỡ phải lòng rồi, thì dù đó là thứ gì hay người nào cũng đừng dễ dàng từ bỏ. Đừng cho phép sự yếu đuối trong phút giây ngắn ngủi biến thành tiếc nuối suốt cuộc đời”. Sự cố gắng và khổ cực không có gì đáng sợ, đáng sợ là chúng ta không có thứ gì để cố gắng, nỗ lực.
Moi người hãy cùng nhau tiến lên, cùng nhau thổi bùng lên ngọn lửa đam mê và giữ gìn ngọn lửa đó dù bao nhiêu khó khăn đón chờ phía trước, hãy tự tin đương đầu và phát triển hơn nữa nhé.
Tôi tự hào là thành viên của CLB Sinh viên Dược lâm sàng – Đai học Y Dược Huế !
Lê Thị Quỳnh
Nguyên chủ nhiệm CPC